Kunst Und Poesie viết bằng hai thứ tiếng Việt và Đức

Thứ Năm, 20 tháng 11, 2025

Bàn về ĂN - UỐNG

 



Bạn thân mến,


Lâu rồi chúng ta mới trò chuyện. Không biết bạn còn giữ thói quen đọc vài dòng chia sẻ nhỏ mỗi ngày như trước kia không? Còn tôi, thỉnh thoảng đọc được một bài viết dễ thương nào đó của bạn, lại bất giác mỉm cười – giống như tìm thấy một mảnh ký ức cũ trong ngăn tủ lâu không mở.

Có những điều chúng ta nghĩ khác nhau, nhưng thật lạ, càng lớn tôi càng thấy mình dễ đồng cảm hơn. Có lẽ vì cuộc sống đã nhẹ nhàng dạy ta cách thấu hiểu thay vì tranh luận thì phải ( cười ). Và mạng xã hội – nơi tưởng chừng chỉ có ồn ào – đôi khi lại trở thành chỗ để ta tìm thấy những suy nghĩ đơn giản, chân thật như người quen cũ gửi đến nhau vài dòng hỏi thăm.

Chủ Nhật, 9 tháng 11, 2025

GIỮA DÒNG CHẢY





GIỮA DÒNG CHẢY
Vân Anh Wendler

Bạn dấu yêu
nỗi buồn không của ta.

Tiếng vọng mơ hồ
từ tâm thế giới.

Thẳm sâu vọng vào gió
Ta lại tự hỏi mình:
“Đây có phải tôi?”

Thứ Ba, 28 tháng 10, 2025

Nếu hôm nay bạn cảm thấy mình lạc hướng…- Wenn du dich heute verloren fühlst …









Nếu hôm nay bạn cảm thấy mình lạc hướng…

Nếu hôm nay bạn cảm thấy lạc hướng, có thể là vì bạn đã cố gắng quá nhiều để “chọn đúng”.
Bạn đã hỏi ý kiến mọi người, đã lập danh sách ưu nhược điểm, đã thức khuya để suy nghĩ — nhưng vẫn chưa thể yên lòng.
Không sao cả. Đôi khi, không biết nên đi đâu cũng là một phần của hành trình.

Ra quyết định không chỉ là chọn giữa hai con đường, mà là học cách lắng nghe tiếng nói bên trong — nơi bạn vẫn biết mình cần gì, chỉ là lâu rồi chưa có dịp lắng lại để nghe.
1. Hỏi lòng: “Điều gì thật sự quan trọng với tôi?”

Hãy tạm gác câu hỏi “mình nên làm gì?”, và thử hỏi “mình cần điều gì nhất lúc này?”.

Thứ Năm, 23 tháng 10, 2025

Dưới Tán Cây - Unter dem Baum





Dưới Tán Cây
Dưới tán cây… tôi ngồi yên…
Gió thì thầm… qua lá vàng…
Sông trôi lặng lẽ… núi nghiêng…
Thế giới này… vẫn đẹp mơ màng…

Thứ Năm, 9 tháng 10, 2025

Mắt Dịu Hiền



Foto : internet


Mắt Dịu Hiền


Nhìn người — bằng mắt dịu hiền,
Thấy trong buồn ấy, cũng hiền như sương.
Đúng sai — rồi cũng qua đường,
Còn nghe gió hát, trong vườn hư vô.